Nghệ thuật sống 

Em là ai?

Ngày xưa, có một loài hoa nhỏ, dáng tựa hoa hồng…Chúa đi qua đó với thập tự đè nặrng trên vai, từng bước chập choạng lảo đảo. Ôi! Như thế nào là nỗi đau tưởng có thể chết đi. Chặng đường tử nạn như có một mình! Mồ hôi lẫn máu nhỏ xuống thấm vào đất, len vào thân cây hoa nhỏ…Sao lạ kỳ! Trên thân cây chợt nhú ra những chồi gai, những chồi gai nhọn hoắt và nụ hoa nhỏ nhoi, đơn sơ chợt biến sắc: cái đẹp làm ai cũng ngẩn ngơ. Mồ hôi lẫn máu nhỏ xuống một mình…Có lẽ tên “hoa hồng” mang ý nghĩa đó…

Có phải em đó không? Nụ hồng nhỏ trên bàn học của cô bé ngày tròn thêm môt tuổi. Những nụ hồng ngát hương, nồng nàn và rực rỡ. Ta thấy em đang hạnh phúc nở những nụ thật tròn đem niềm vui cho cô bé ngày sinh nhật để như thêm lời chúc “Càng thêm tuổi, thêm phần dễ thương và khôn ngoan trước mặt Thiên Chúa và người đời.” Có phải vậy không, hỡi em, hoa hồng? Nhưng có phải dưng không mà em có được nét rực rỡ và nồng nàn đó, để em trở nên niềm vui và vẻ đẹp cho cuộc đời, cho buổi tiệc thêm phần ý nghĩa hay chính những chồi gai đã làm cho em có nghĩa?

Hay là em – bé nhỏ dịu dàng như nụ ngọc lan bé nhỏ khiết trinh mà ít người biết đến, bởi em bé nhỏ ẩn mình sau những ngọn lá lớn rất xanh. Em luôn được bao phủ bởi thân cây thẳng tắp xem ra thật vững chải và lớn lao. Vâng, người ta ít nhìn thấy em, nhất là nơi đất nước này. Nhưng chính em là hương hoa rất đỗi dịu dàng mà trầm lặng ở một góc đường nào của thành phố cũ mà chỉ thường sau mỗi cơn mưa chiều, sau một ngày dài mệt nhọc với cuộc sống, tiếng đàn dương cầm của thiếu nữ ở góc đường nào đó, dạo mãi khúc nhạc của Schubert, thường thì lúc đó hương thơm của em âm thầm tỏa bay trong không gian, giúp cho bao người cảm nhận cuộc sống này vẫn còn ấp ủ chút thơm tho. Vâng, chính là em đấy ư? Đoá hoa nhỏ toả hương dịu dàng trong chiếc khăn tay của cô bạn nhỏ e ấp nhận quà của người bạn cùng lớp cũ xưa, của những năm tháng đẹp nhất đời người. Quà tặng rất đơn sơ và bình thường nhưng gói ghém biết bao xôn xao thuở đầu đời, hỡi em, quà tặng tuy đơn sơ ấy nhưng thâm trầm, quý giá và sâu sắc biết bao mà hình như chỉ nơi quê hương mình xem ra nghèo nàn đó mới có ngưòi muốn trao và có người muốn nhận; hương thơm theo cô gái nhỏ đem về ủ vào ngăn bàn học, để một ngày dù đã héo khô, hoa vẫn còn chút hương ngày cũ rất đỗi dịu dàng, thân thiết.

Có phải em đó không, cây thông giữa trời lộng gió…Em đứng thẳng, vút cao như tuổi trẻ Việt Nam, hiên ngang ngẩng cao đầu làm người dân Việt – dù đất nước em cơ hàn, đói khổ, nhưng em hãnh diện về quê cha đất tổ của em; nơi đó đang cần em, tuổi trẻ Việt Nam đầy sức sống để về xây dựng lại cơ đồ. Một ngày nào đó, em sẽ trở về với cội nguồn dân tộc đem theo những kiến thức, khả năng được đào tạo nơi đất nước văn minh, tiến bộ này cùng với một trái tim rực cháy yêu thương. Em sẽ hy sinh niềm vui riêng mình và vẫn giữ cho mình một tâm hồn rất Việt Nam…để dựng lại nhé em những gì tang thương và đổ nát sau nhiều năm xa cách. Em ơi, bởi thế em đâu còn được phép sống buông mình theo những cám dỗ của cuộc sống vật chất xa hoa với muôn ngàn cạm bẫy nơi đây. Thông xanh, hãy cứ reo vui giữa trời lộng gió dẫu nhiều cơn bão đang thổi qua đời sống và thổi đến em. Em vẫn là thông xanh giữa trời ngợi ca Thượng Đế Tình Yêu, em nhé.

Có phải em đó không, cánh cửa mà vị linh mục già thường mở ra nơi cuối thánh đường để chờ hoài một ai đó bước chân vào an nghỉ nơi những dãy bàn ghế mãi buồn tênh…Cánh cửa luôn rộng mở như lòng Cha trên trời luôn đón chờ em sau những ngày lữ hành nơi thế gian mà tưởng mình cô đơn ghê lắm, những lúc em tưởng chỉ có mình em lang thang đơn độc giữa chợ đời huyên náo. Tâm hồn em khát khao tìm về Chân Thiện Mỹ, em khát khao tình yêu thương thật sự, em khát khao lòng bao dung, quãng đại của người thân, nhưng hỡi em, cuộc đời đây oan khiên, nghiệt ngã, đầy ngộ nhận, nên đâu chỉ như Người Lữ Hành Cô Đơn mà Gheorghiu đã viết – Giêsu xưa còn khắc khoải đến cùng, “ Ta khát!”…Em ạ, Anh Cả Giêsu đã sống rất “người” thế đó để em biết rằng có đó rồi, trong cuộc đời em, một “Ai Đó” đã hiểu và yêu thương em đến tận cùng, để cùng với Ngài em sẽ gieo mình vào lòng Cha trên trời…Ngài luôn ở đó để chờ đợi, yêu thương và nâng niu em…Để rồi chính em lại là cánh cửa luôn mở rộng cho bao tâm hồn chờ em ngồi xuống, yên lặng và lắng nghe. Ngài không đòi em đi rao giảng trên bục cao, Ngài mời em trở thành ‘tiên tri’ chỉ để lắng nghe, để chia sẻ nỗi đớn đau của bạn bè. Ngài muốn em sống rất người như chính Ngài xưa kia đã rất ‘người’ “ngồi phệt bên giếng cùng với thiếu phụ Samarie.” Em có sẵn lòng không? Em có biết quên đi những đau khổ riêng mình, ngay cả những vấp ngã và tội lỗi riêng em? Bởi ra Ngài cho em sống phận người với những xót xa, vấp ngã, bị từ khước và yếu hèn để em có thể cảm thông với anh em hơn. Em ạ, Ngài cho em biết thế nào là thân phận trần trụi của con người trong cuộc sống nơi đất nước giàu có văn minh này, để em có thể nở một nụ cười thân ái với người bạn cô đơn trong gia đình, trường lớp; vòng tay em rộng mở dẫn đưa cụ già ngơ ngác với cuộc sống mà con cái mình tưởng rằng vụt mất khỏi tầm tay. Mẹ già ngỡ ngàng, bàng hoàng vì những đảo điên của cuộc đời làm hư hỏng đứa con thơ. Bên cạnh em, nơi em học, chỗ em làm nào có thiếu. Mở bàn tay, trái tim và tấm lòng em nữa…em sẽ thấy bao điều quanh em, bao tâm hồn đang cần đến một chút dịu dàng, ủi an và thông cảm. Cuộc sống quá máy móc và vội vã, em có bằng lòng để cho Ngài qua em để ngồi lại và lắng nghe? Nơi đất nước giáu có và phì nhiêu này, mà sao em thấy quá đỗi chật hẹp phải không? Em có thấy tù túng khi ngồi trong chiếc xe hơi mà bạn bè ở quê nhà thường mơ ước? Có lẽ em thèm được trở lại con đường lá me xưa với chiếc xe đạp nhỏ của mình, được thênh thang với đất trời để sợi tóc dài thổi tung trong chiều lộng gió. Em có thấy ngột ngạt đến muốn vỡ tung lồng ngực khi ngồi trong căn phòng khách đầy đủ tiện nghi mà thèm một khoảng trời trên đồi cao để thở hơi trời? Vâng, em ạ, đất trời nơi đây quá rộng, vật chất dư thừa nhưng vẫn có những giọt nước mắt chợt ứa ra nhưng không, khi nghe tin tác giả những bài hát rất dễ thương về tình yêu và cuộc sống này đã tự ý lìa đời nơi một góc sân chùa vắng. Có phải bởi không còn chỗ để trở về nữa rồi, một nơi chốn để trở về yên nghỉ chút hồn mình…Em có là một nơi chốn để một ai cần đến tìm chút ủi an…?

Có phải em đó không thiên thần nhỏ dễ thương như bạn bè em vẫn thường gọi đó? Có phải bởi em quý yêu màu trắng, màu của tinh khôi đất trời, của chút hồn thơ dại, của tà áo dài thời trung học mà sau nhiều năm không còn được mặc đến trường vì thời cuộc đổi thay? Ngày đầu tiên học sinh được khoác lại trên mình chiếc áo dài trắng đến trường…Em đấy ư? Với áo dài xanh mùa thu sương khói, cô giáo nhỏ đến trường đã ngẩn ngơ nhìn đàn bướm trắng tung bay trên những nẻo đường thành phố. Em ơi, lúc ấy, gã tình si là em: em tương tư và thương quý áo trắng học trò đến thế sao? Thiên thần ạ, thấy em rộn rã đùa vui và nghịch ngợm với bạn bè, nhưng em cũng thật lặng thầm và nhút nhát. Em mong manh và dễ vỡ như thủy tinh, bởi thế nên bạn bè gọi em bằng tên gọi dễ thương là thiên thần đấy ư? Em, Tuổi Trẻ Việt Nam ơi. Thiên thần của ta ơi! Ta bắt gặp em đâu đó trong cuộc đời. Em bé bỏng, dịu dàng và run rẩy trước những đổi thay của con người và đời sống. Em hoang mang trước viễn ảnh thế giới thiếu tình người, em còn biết tin vào ai? Em với những hoài bão lớn lao cho quê hương, dân tộc mà ngơ ngác đi trong cuộc đời vì nhìn những người đi trước. Họ đang đi về đâu, nơi nào trong cuộc sống? Em đớn đau nhìn mình yếu đuối, giới hạn trong thân phận con người cùng với anh em mình nhận chân mình lỗi tội. Em ạ, chúng ta sống trong thành phố mang tên thành phố của những thiên thần, tuyệt vời quá phải không em? Thế mà, biết bao cảnh hỗn loạn, nhiễu nhương xảy ra nơi đây, làm sao có thể nguôi quên và dễ dàng chữa lành? Có phải chăng chính chúng mình, tất cả mọi con người sống nơi đây đều góp phần làm nên nó. Cách này cách khác có gì gọi là hạnh phúc và đớn đau của con người, nhân loại mà mình có thể dửng dưng, đứng ngoài mà chẳng góp phần làm nên.

Hãy là hoa hồng rực rỡ nhé em, dẫu cuộc đời vốn không thể khác, dẫy đầy gai góc và oan khiên như những chồi gai em mang trên mình. Như Thầy Giêsu xưa một mình vác thập tự lên núi cao, em với những thử thách và cô đơn em một mìmh mang lấy. Nhưng vượt lên trên những chồi gai của thập tự sẽ là hoa hồng tình yêu phục sinh nở tuyệt vời cho cuộc sống hôm nay.

Hãy là hương thơm diụ dàng ẩn khuất nhé em. Dẫu rằng em được bao phủ với những khô cằn, cứng cỏi. Em vẫn là em nhỏ bé rất đỗi dịu dàng như hương hoa ở một góc vườn của đan viện xưa em vẫn thường tìm đến để an nghỉ với Ngài. Em cần ở lại đó để tìm lại chút diệu cảm của Tin Mừng, để dẫu cuộc đời đòi buộc em phải quên mình đi trong đám đông vây kín, thì em vẫn phải trở về với chính mình và với anh em đúng nghĩa, là lặng thầm như một giòng sông hiền hoà, như đoá ngọc lan cài lên tóc mẹ, nhé em.

Hãy là thông xanh em nhé, kiêu hãnh ngẩng cao bước đi trong cuộc đời, bởi mình là người dân Việt. Em sẵn sàng cống hiến sức lực và tuổi trẻ em, để đến một ngày em chỉ còn là cội thông già sau khi đã đem nhựa sống dâng cả cho đời. Em có bằng lòng trở thành những thanh củi nhỏ đốt cháy mình để thắp lên ngọn lửa sáng cho cuộc đời của các bạn trẻ đang cần niềm tin và hy vọng không hở thông xanh?

Hãy là cánh cửa mở rộng nhé em. Cánh cửa của tâm hồn và trái tim em để đón nhận những buồn đau của mẹ già. Ngồi xuống đi em, để nghe mẹ kể về những buồn tủi của tuổi già xế bóng, ngồi xuống đi em với trái tim đầy ắp yêu thương nhẫn nại nghe cô bé kể về những vấp ngã trong cuộc đời mà không một ai thông hiểu. Mở rộng vòng tay em với tất cả ân cần em có thể để trao tặng, để đỡ nâng, chia sẻ với những người đang thiếu thốn một tình thương, một chân tình trong đời sống.

Hãy là thiên thần nhỏ, hỡi em, giữa cuộc đời đảo điên và vật chất, con người vẫn khát khao chút gì đó tinh tuyền và thánh thiện. Em hãy giữ cho lòng mình an tịnh và sáng ngời niềm tin. Hãy hát bài ca ngợi khen Thượng Đế Tình Yêu, hãy hân hoan chia niềm vui vì biết mình được yêu thương đến tận cùng khi Anh Cả Giêsu của chúng ta đã chẳng tiếc thân mình khi đến và ở lại trần gian. Hãy gìn giữ cho mình chút mong manh của tâm hồn thơ trẻ để nhìn Thiên Chúa đang tiếp tục cứu độ trần gian này qua em, qua chúng ta, và qua tất cả những người thiện chí. Ta thấy em dễ thương và hồn nhiên vui sống, ta vui với em niềm vui trong sáng phát xuất tự đáy lòng lấp lánh ngôi sao của yêu thương…

Em hỡi, vậy em là ai, em là gì trong cuộc sống hôm nay khi chính em mang trong mình những tuyệt vời kia? Em ngỡ ngàng cũng như ta ngỡ ngàng tự hỏi, nơi em có phải kết tụ của những mâu thuẩn hay những phong phú tuyệt vời…Em là ai? Em ở đâu giữa cuộc đời mà ta hằng tìm kiếm? Tuổi Trẻ Việt Nam…Hãy trả lời cho ta…Tuổi Trẻ Việt Nam..

Có gì đâu, gì đâu..
Tôi chỉ là con chim nhỏ.
Buổi sáng thức dậy thấy mình bé bỏng,
Vỗ cánh bay đi..
Và hót giữa Vô Cùng…●

Tiêu Di

Related posts